Võ Phong Trần

GIẢI BÙA




 
Đêm qua nghe tiếng chuông chùa
Vô tình giải được chiếc bùa tâm mê!
Chữ thiền rớt xuống vần thơ
Sân si ngày ấy trả về hư không...
 
Biển nghiệp duyên quá mênh mông
Tâm mê chẳng khác gì dòng nước sâu!
Buông tay thị ngạn hồi đầu
Tình đâu phải áo qua cầu gió bay??
 
Không còn phó mặc rủi may
Không ai có thể đọa đày con tim!
Khoanh vùng ký ức để quên
Không đem tình lỡ bắt đền... người dưng!!
 
Bánh xe lăn mãi cũng dừng
Bùa kia đã giải, xin đừng tiếc thương!
Từ nay ta chẳng chung đường
Trang thơ xin chớ vấn vương làm gì... 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 16 tháng 5 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "GIẢI BÙA"